Holine: 0932834179

  • Nu huong thuong hieu
  • Nu huong thuong hieu
  • Nu huong thuong hieu
  • Nu huong thuong hieu
  • Nu huong thuong hieu
  • Nu huong thuong hieu
  • Nu huong thuong hieu
  • Nu huong thuong hieu

Đội trưởng U23 Việt Nam: ‘Có thế nào cũng phải đá với Thái Lan’

nu hoang thuong hieu

Tỏa sáng rồi mắc Covid-19, ngồi ngoài rồi trở lại ở chung kết, hành trình của đội trưởng Dụng Quang Nho là tiêu biểu cho một U23 Việt Nam kiên cường ở Campuchia.

Ở trong phòng 4 ngày rồi, ông còn đá nổi không đấy?

Thầy Nam (HLV Đinh Thế Nam – PV) hỏi nửa đùa nửa thật. Tôi mỉm cười bảo thầy: “Có như thế nào đi nữa, con cũng phải đá với Thái Lan”.

Lúc đó, tôi nói nghe oai vậy thôi. Chứ lúc có kết quả xét nghiệm nhanh trước chung kết, tôi còn chẳng dám xem. Nhờ trời, xét nghiệm RT-PCR cũng âm tính. Tôi được đá trận chung kết với người Thái.

Đó là giải đấu mà chúng tôi sẽ không bao giờ quên trong đời.

Không ổn rồi

Tôi thuộc nhóm tiếp xúc gần với những người đầu tiên của U23 Việt Nam dính Covid-19 trên đất Campuchia. Bởi vậy, tôi rất cẩn thận giữ gìn sức khỏe, xông hơi, làm theo mọi yêu cầu của bác sĩ. Trận khai màn với Singapore, tôi vẫn khỏe mạnh, đá được cả trận. Tôi còn ghi 1 bàn và có 2 lần kiến tạo. Bởi thế, tôi tự tin lắm.

Nhưng tối hôm đó, sau trận đấu, tôi lần đầu thấy ngứa họng.

Không ổn rồi.

Ban đầu, tôi không dám kể cho ban huấn luyện nghe. Tôi lén vào phòng y tế, tự test nhanh. Hai vạch mờ hiện lên. Lúc đó, tôi mới gửi kết quả cho anh Toàn (tiền đạo Nguyễn Văn Toàn – PV) Anh bật cười bảo: “Xong, tao vừa khen mày bất tử thì mày dính rồi”.

Đến chiều hôm đó, người tôi mệt mỏi hơn. Tôi cực kỳ căng thẳng và rất sợ mình mắc Covid-19. Tôi test nhanh một lần nữa và thấy hai vạch hiện lên rõ ràng. Hôm ấy là ngày 21/2. Còn hôm sau là ngày gặp U23 Thái Lan.

U23 Việt Nam khi đó như bị chia làm đội. Nửa trong phòng cách ly, nửa ở ngoài. Cay đắng cho chúng tôi bởi nửa đội bị cách ly đông hơn, nhiều cầu thủ đá chính hơn. Chúng tôi chuẩn bị bao nhiêu tháng trời, nỗ lực bao nhiêu. Rất nhiều anh em mới lần đầu có cơ hội dự một giải quốc tế. Vậy mà trước trận cầu với đối thủ truyền kiếp, chúng tôi phải ngồi đây, bất lực nhìn các đồng đội.

Ở trận đấu đó, chúng tôi thiếu lực lượng đến mức cả 6 cầu thủ “viện binh” đều phải vào sân dù chỉ mới đến Campuchia, chưa tập luyện một buổi nào. Nhưng cuối cùng, đội giành chiến thắng.

dung quang nho u23 viet nam anh 2
Quang Nho gây rất nhiều khó khăn cho U23 Thái Lan nhờ khả năng lên công về thủ toàn diện. Ảnh: Nguyên Khang.

Những ngày đó, U23 Việt Nam được kiều bào Việt Nam ở Campuchia giúp đỡ rất nhiều. Đồng bào gửi vào nào là thuốc đặc trị, đồ xông, thực phẩm. Làm được gì cho U23 Việt Nam, họ làm hết cả.

Nhưng Covid-19 không dễ khỏi như thế. Hơn một nửa đội hình U23 Việt Nam bị cách ly trong trận gặp Thái Lan và tiếp đến trước Timor Leste.

Từ quê nhà (Bình Thuận – PV), cả gia đình cũng căng thẳng không kém gì tôi. Tin nhắn, cuộc gọi chuyển đến tới tấp. Mọi người hỏi bố mẹ tôi rằng thằng Nho đâu? Sao nó không đá? Sức khỏe nó sao rồi? Ai cũng sợ tôi sẽ bỏ lỡ trận chung kết với Thái Lan.

Mọi thứ làm tôi căng thẳng hơn. Lúc ấy, tôi chợt nhớ tới lời dặn của các bác sĩ đội tuyển. Các anh bảo tôi tâm lý cũng là yếu tố rất quan trọng. Biết thế, tôi lao vào tập luyện như điên với suy nghĩ: Mình sẽ đánh bại tất cả và trở lại trước trận Thái Lan.

Mắc Covid-19 xong có đá nổi không đấy?

Có một chuyện mà bây giờ tôi mới kể: Thực ra, tôi gần khỏi Covid-19 từ trận bán kết. Trước khi đá với Timor-Leste, tôi thấy khỏe hơn rất nhiều. Khi que test nhanh hiện vạch mờ, tôi lập tức báo cho ban huấn luyện. Cả đội báo ngay cho ban tổ chức với hy vọng đưa Quang Nho trở lại ở trận bán kết. Chúng tôi tin rằng nếu kết quả RT-PCR âm tính, họ sẽ cho phép tôi trở lại.

Nhưng câu trả lời của ban tổ chức là không. Họ bảo tôi chỉ vừa mắc Covid-19 thôi, chưa đạt đủ điều kiện để được xét nghiệm lại. Niềm vui của le lói trong tôi vụt tắt. Trận thứ hai liên tiếp, tôi phải ngồi ngoài nhìn đồng đội.

Nhưng cũng nhờ thế, tôi được thấy một U23 kiên cường hơn hết thảy.

Các bạn đừng nghĩ chỉ khán giả quê nhà ngưỡng mộ đội tuyển. Chính chúng tôi, những người đang trong phòng cách ly, cũng phải nghiêng mình trước các bạn ấy. Hơn 120 phút, chỉ với 13 người, phải đưa cả một thủ môn vào đá tiền đạo. Được làm đồng đội với họ, tôi tự hào lắm.

Ngay sau trận đấu với Timor Leste, tôi lấy que test nhanh ra thử. Một vạch, chỉ còn một vạch thôi.

dung quang nho u23 viet nam anh 3
Quang Nho là thủ lĩnh của U23 Việt Nam. Ảnh: Nguyên Khang.

Tôi hạnh phúc quá, lấy chai nước, đập mạnh vô tường, quẩy banh phòng luôn. Hôm đó, tôi đi ngủ sớm với niềm tin rằng mình sẽ trở lại ở trận chung kết. Tôi chỉ cần một lần xét nghiệm âm tính nữa thôi. Lần này, tôi âm tính thật.

Thầy Hợp (trợ lý Mai Xuân Hợp) trêu: “Mắc Covid-19 xong thì có đá nổi không?”.

– Giờ thầy chạy thi với em không? Tôi bật cười hỏi lại.

Tôi nghĩ mình đủ sức đá hết cả 120 phút như các bạn. Còn thầy Hợp can: “Thôi, anh gắng chạy hết 60 phút cho tôi là được rồi”.

Cuối cùng, tôi chơi trọn vẹn 90 phút trước Thái Lan.

Cầu thủ Timor Leste bảo tôi giả vờ mắc Covid-19 à?

90 phút trước U23 Thái Lan sẽ là kỷ niệm sống mãi trong tim chúng tôi. Tôi không thể quên được17 người (chúng tôi vẫn chỉ có từng ấy người) chiến đấu thế nào, quả cảm ra sao, ghi bàn, bóp nghẹt những cầu thủ Thái Lan cũng đầy kỹ thuật thế nào. Tôi tin rằng đã có những nguồn sức mạnh tinh thần kỳ diệu giúp cả đội đứng vững.

Trong lễ trao giải, các cầu thủ U23 Timor Leste nói tôi giả vờ mắc Covid-19. Họ bảo một người vừa khỏi bệnh thì không thể “chạy như máy” thế được. Tôi đùa lại: “Ừ, chắc ban tổ chức nhầm đó bạn ơi”.

Covid-19 quét sạch phân nửa đội hình U23 Việt Nam. Nhưng nó không thể xóa được ý chí chiến đấu của chúng tôi. U23 Việt Nam có quá nhiều nguồn động viên, chúng tôi có lý do để chiến đấu.

Một trong những nguồn động lực ấy là thầy Nam.

dung quang nho u23 viet nam anh 4
Quang Nho nhớ về bà ngoại khi ghi bàn thắng vào lưới U23 Singapore. Ảnh: Nguyên Khang.

Tôi vẫn nhớ trước trận khai mạc, tôi nhận tin bà ngoại qua đời. Bà là người thân thiết với tôi suốt những năm thơ ấu. Từng quả chuối, miếng bánh, đồng tiêu vặt, những kỷ niệm đẹp về bà là điều tôi không quên được. Thấy tôi buồn, thầy Nam đã tới động viên rất nhiều.

Thầy bảo: “Con muốn thì cứ khóc, về phòng khóc tiếp cũng được. Nhưng con đừng quên trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Con mang băng đội trưởng, trách nhiệm của con lớn lắm. Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình. Giờ con có về nhà để chịu tang bà được không? Con không về được thì con phải chứng minh bản thân ở đây, phải cho bà ở trên cao thấy rằng con làm được”.

Khao khát thứ hai của tôi tới từ HLV Park Hang-seo. Ở vòng loại U23 châu Á tháng 10 năm ngoái, tôi bị mất vị trí dù trước đó đã rất nhiều lần được gọi lên U23 Việt Nam. Đầu mùa này, tôi cũng phải chuyển về Hải Phòng.

Tôi hiểu những điều ấy xảy đến đều là bởi tôi chưa đủ giỏi. Nếu tôi tốt hơn, tôi có thể cạnh tranh ở U23 Việt Nam. Nếu tôi tiến bộ hơn, tôi sẽ được ở lại HAGL.

Nhưng không sao, tôi mới 22 tuổi, thời gian vẫn còn ở phía trước.

Tôi sẽ nắm bắt mọi cơ hội dù là nhỏ nhất.

Có thể bạn quan tâm:

Thiết kế bởi Nữ Hoàng Thương Hiệu Queen Brand

nữ hoàng thương hiệu
nữ hoàng thương hiệu